Nhặt một ít ở hai thành phố tình yêu
- The Smart Fool
- Mar 11
- 5 min read
Trên đường đến Praha
3/11/2017
Chuyến bay lúc 9:20 phút sáng, khởi hành đúng giờ từ sân bay Tân Sơn Nhất sẽ chuyển chặng ở sân bay Paris-Charles-de-Gaulle rồi tới Prague Ruzyně vào 10h tối cùng ngày, kéo dài khoảng 16 tiếng, tính cả thời gian chờ. Clip hướng dẫn an toàn và các quy tắc trên máy bay của Air France thật xuất sắc - các quý cô duyên dáng, mảnh khảnh, khuôn mặt tươi sáng thông minh, mặc váy dài quá gối và áo kẻ kín đáo, tóc buộc đuôi ngựa hoặc tóc ngắn hợp thời mà cổ điển, đúng vẻ đẹp nữ tính mà tôi yêu thích, nhún nhảy yêu kiều với biểu cảm sinh động.

Click để xem clip: https://www.youtube.com/watch?v=0N3J6fE-0JI
Bên cạnh đa số những người đồng hành là dân nói tiếng Pháp, vừa lên máy bay tôi đã cảm giác không còn ở Sài Gòn.
Anh cơ trưởng đẹp trai, cao đến gần 2 mét, có nét chân thành nhẹ nhàng giống thầy Harold dạy môn Business and Financial Planning, mỗi tội nhiều râu hơn và tóc thì ngắn, nụ cười ấm áp và ánh mắt nhìn thẳng, chắc hẳn là một người tử tế. 13 tiếng bay, tôi định bụng sẽ tranh thủ đọc trước bài chuẩn bị cho mấy ngày tới, nhưng lần này tặc lưỡi cho qua. Anh Sơn sợ em gái bé nhỏ đi một mình lang thang buổi tối dặn đi dặn lại là "8h tối phải về khách sạn, Đông Âu không phải an toàn đâu". Tôi nghĩ là mình sẽ về lúc 10h và học bài sau đó. Tôi không hẳn là một đứa trẻ biết vâng lời.
---
Châu Âu cuối thu đem tới đủ cảm xúc để viết. Nhiều người không chịu nổi châu Âu một mình, sợ buồn. Còn tôi thì, thích điên lên được! Hôm qua háo hức nên ngủ ít, lên máy bay, đang định ngủ ngay một giấc ngắn thì thực đơn được in trong một cái thiếp có in hình cành ngò tây màu xanh neon, trao bởi anh tiếp viên người Pháp làm tôi chưa kịp ngủ ngay. Sau 2 tiếng bay, giờ tôi sẽ chọn sa lát khoai tây và món gà áp chảo sốt cà và rượu, uống Champagne khai vị và vang đỏ PGI D'Oc Roc de Belane Merlot 2016. Tráng miệng là bánh kem cà phê sữa và trái cây tươi. Tôi đang là thượng đế, nên nhất định sẽ lựa chọn để là một vị vua. Cứ cho là thế đi. Dù ai chẳng biết, đồ ăn trên máy bay dở ẹc kinh lên được.

...
Baby Boss đáng yêu đến cuối cứ vang vọng bài hát "what the world needs now? It's love, sweet love,... Not it's not just for some, it's for everyone".
Ừ, cũng là thứ tôi cần.
---
5h chiều ở Việt Nam và Mid night in Paris. Bảo Tuấn nói đúng, chính là một bộ phim hay. Rachel McAdams trong phim đúng kiểu một cô người yêu tóc vàng hoe ích kỷ và ngớ ngẩn, phù phiếm. Và anh Owen Wilson mũi gãy thì vẫn lang thang như mọi khi, vẫn cái giọng nói hoang mang và gấp gáp, thi thoảng phanh kít vì những điều mới mẻ quá sức tưởng tượng.
---
Tôi đã nhận ra khả năng ngủ ngày không giới hạn và việc có thể ở nhà nguyên ngày đã và đang giúp mình sống sót cho những chuyến bay dài dễ hơn người khác. Tôi phải xem giờ để thích ứng thời gian ngủ một cách cẩn trọng với múi giờ mới khi tới nơi. Jet lag là gì? Không phải với cô gái này.
...
Người cha người Pháp ngồi cạnh liên tục chăm con khi vợ ngủ, và đọc sách. Trong suốt chuyến bay, tôi để ý anh đã hoàn thành nguyên một cuốn. Trong khi đó, mắt tôi trở nên lười biếng vì ánh sáng của đèn đọc sách, mải mê điều tiết đến mức, cứ đọc một chút lại phải nhắm nghiền vì mỏi. Và tôi nhận ra bên ngoài cửa sổ luôn sáng, giống như chuyến bay Sài Gòn đến Paris là chuyến bay ngược chiều thời gian vậy.
---
Bữa tối chưa được dọn, tôi sắp chết đói và ước gì mình để đồ ăn ở balo ngay dưới chân. Vẫy hỏi tiếp viên tiếp viên như một con bé nghèo khổ, tôi hỏi làm thế nào tôi có thể order đồ ăn giống như món họ vừa dọn sớm cho mấy ghế bên cạnh, câu trả lời là những vị khách đó đã đặt món online trước. Hả? Làm thế nào tôi có thể đặt online ngay bây giờ, trên chuyến bay này nhỉ?! Đói thật.
---
Modern times của Charles Chaplin hay quá hay và tôi thì vẫn đói như điên. Trong đầu tưởng tượng tới đủ món ấm nóng thơm nồng. Đất liền muôn năm. Mà tự nhiên, thèm bắp cải luộc với gừng nóng hổi. Kỳ thật.
9h kém 15 giờ Việt là bữa tối. Không ngon cũng ăn!

...
Việt Nam đã sang ngày 4/11 còn ở đây là 10:26 tối ngày 3/11. Sân bay Séc vắng như sân bay Liên Khương Đà Lạt, xấu y chang, ngoài trời là 5 độ C, đổi tiền Czech xong xuôi, không gọi được uber, tôi đi taxi đỗ ngoài sân bay. Một ông kỳ cục, chẳng hiểu dùng cái gì để tính tiền. Rối bời, thôi hy vọng là mọi việc đều ổn.
Và mọi việc cũng ổn.

Xin lỗi Liên Khương Đà Lạt...
---
4/11/2017
Tỉnh giấc lúc 7:30, tôi không ngạc nhiên khi đã ngủ được giấc rất say. Giường đệm chăn gối ở nhà Adriana và Ochi (host airbnb lần này) rất êm ái. Nhất là cái gối hoàn hảo. Cửa sổ với góc nhìn cũ kỹ cổ điển với ánh nắng vàng, trời xanh, những ngôi nhà sơn vani vàng theo kiểu cũ, một khu vườn vuông và những con chim bay theo đàn,...

...
Đêm qua tới muộn nên chẳng biết ở đây có gì ngoài nhà hàng Nhật được khen là ngon nhất Praha, tôi rảo xuống đường, trong đầu nghĩ liệu có con hẻm nhỏ nào như Việt Nam có bán đồ ăn sáng xì xụp trên những cái bàn ngoài trời không? Cuối cùng thì tôi vào Tasco mua bánh mỳ và cả cân hoa quả nào nho, lựu và hồng hết độ trăm ngàn ăn sáng. Chị Linh bảo mùa này hồng ở Séc ngon ngất, nhớ ăn. Chị mình nói cũng phải tin, đúng thật. Nho to đùng và chua nhạt, còn lựu và hồng thì hoàn hảo. Nhất là hồng, quả chín vàng ngọt, ăn vừa mượt vừa giòn.

Về nhà, Adrianna cười rũ khi thấy tôi cặm cụi gọt vỏ hồng, nó bảo em lười nên toàn ăn nguyên vỏ thôi. Tôi chịu, cái lợn cợn của vỏ hồng làm phá tan cái mượt giòn ở bên trong, chứ tôi chẳng chăm đâu.
...
All the wanderers are lost, but maybe they are the ones who know the best way.
Tôi thì chẳng màng việc sẽ lang thang ở Praha khi mà không có đích tới cụ thể (trừ những nhà hàng đã được bạn chị Linh chọn lọc là ngon nhất Praha, với những ghi chú kiểu như “Em ăn hết cái nhà hàng đấy cho anh, về nhà người thân sẽ không nhận ra nữa đâu”). Thành phố cổ Praha cũng không quá lớn, và tôi dành những ngày ở đây, đều để đi lang thang, và ăn những món ngon nhất, chụp ảnh, hít thở không khí, ngắm nhìn cuộc sống, và viết (à, trừ những ngày học và họp hành).

Comments